Chỉ một quả táo rụng, thế là định luật vạn vật hấp dẫn ra đời, và Newton trở thành một nhân vật khổng lồ của nhân loại. Nhưng Newton đã phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn như thế nào? Từ sau khi ông phát minh ra định luật này, đã có nhiều cách giải thích khác nhau: Phần lớn cho rằng, sở dĩ Newton phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn là do ông là một thiên tài, hơn nữa lại rất nhạy cảm, rất giỏi tìm tòi suy nghĩ vấn đề. Nhưng có người vừa nghi ngờ truyền thuyết cho rằng quả táo rơi xuống đất là gợi ý để Newton phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn, vừa không thừa nhận ông là một thiên tài.
Đặc biệt là có một số người Đức không lấy làm lạ về phát hiện của Newton. Theo Hegel và Engel, Newton phát minh ra định luật này là nhờ vào những công trình nghiên cứu của Kepler và Galile. Về phần Newton, ông đã thừa nhận điều này từ lâu, ông không xem mình là người giỏi giang, ông đã nói trước khi lâm chung rằng: “Nếu những gì mà ta nhìn thấy, những gì mà ta phát hiện lớn hơn của René Descartes và Bacon một chút thì đó là do ta đứng trên vai của người khổng lồ”. Người khổng lồ mà Newton nhắc đến chính là Kapler và Galeli.
Có người nói, cho dù Newton nhìn thấy quả táo rơi xuống đất rồi sinh ra linh cảm về lực hấp dẫn từ trung tâm trái đất và kế thừa thành quả của người đi trước, nhưng việc ông phát minh ra định luật vĩ đại này chủ yếu là nhờ vào sự khắc khổ và cần mẫn của ông. Ông khắc khổ và cần mẫn đến mức nào? Nghe nói, vào thời trẻ, Newton hiếm khi ngủ trước 2, 3 giờ sáng, có lúc làm việc suốt đến 5, 6 giờ sáng, đặc biệt vào mùa xuân hay mùa lá rụng, ông thường không rời khỏi phòng thí nghiệm trong vòng 6 tuần, bất kể ngày đêm, lửa lò không bao giờ tắt. Chính vì thế, nên chưa đến 30 tuổi, mái tóc, bộ râu, lông mi của ông đã bạc hết. Ông luôn nghiên cứu vấn đề một cách chuyên tâm như thế.
Tương truyền, một hôm có người bạn đến chơi, ông chiêu đãi người khách ăn cơm. Khi chiêu đãi, ông nói: “Tôi đi lấy bình rượu”. Nhưng khi lấy bình rượu thì bất ngờ nghĩ ra một vấn đề, cần nghiên cứu ngay, thế là ông chạy sang phòng nghiên cứu. Bạn ông chờ chán chê dưới nhà vẫn không thấy ông xuống, bèn ăn trước rồi ra về. Đến khi
Newton nghiên cứu xong, xuống phòng ăn thì thấy thức ăn đã hết, ông cứ tưởng mình đã ăn hết rồi. Còn có câu chuyện kể rằng, khi đến vấn đề khác, không chú ý, ông bỏ cái đồng hồ của mình vào nồi nấu như luộc trứng gà. Điều này chứng tỏ ông hết sức tập trung khi nghiên cứu khoa học. Nếu không có tinh thần chuyên tâm như thế, thì ông không thể có những phát minh khoa học trọng đại đến như vậy.
Cũng có một số người cho rằng,
Newton phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn, không thể tách rời thái độ cẩn thận, khiêm tốn vốn có của ông trên con đường khoa học. Khi ông đã có thành công lớn như vậy, nhưng đến lúc lâm chung, ông vẫn nói: “Tôi không biết người đời nghị luận thế nào về tôi, nhưng bản thân tôi cảm thấy, dường như tôi giống một đứa trẻ đang đùa chơi trên bãi biển, có lúc vui mừng khi gặp một viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Nhưng cả một đại dương chân lý, ta vẫn chưa có phát hiện”. Sự thật đã chứng minh, chỉ có con người khiêm tốn như Newton mới đạt được thành quả khổng lồ trong khoa học.
Tóm lại, người nói trắng, kẻ nói đen, người nói ngắn, kẻ nói dài, ai cũng có cách giải thích riêng của mình. Và câu hỏi tại sao Newton phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn vẫn đang trong vòng tranh luận
…
No comments:
Post a Comment